Phố chiều , những dòng người đủ chủng loại xe cộ chen nhau mắc cửi . Vỉa hè , một lão ăn mày ngồi co ro , bộ quần áo lỗ chỗ những mảng thông gió . Khách bộ hành ngang qua đều lách đi qua lão , chun mũi vẻ khinh miệt và ghê tởm ...
Chú bé loắt choắt .. cái xắc thì to . Bé vùa đi học về , năm nay bé vừa vào lớp 1 . Bé đi về phía ông già , dợm bước dường như sợ hãi . Rồi bé rón rén lại gần , vòng tay nhìn cụ già " Cháu chào ông ạ " .Lão ăn mày ngẩng đầu cười , nụ cười tươi như những chồi non nhú trên thân bàng , dẫu mùa đã sắp sang Đông ....
Nốt ruồi đuôi mắt...
Vợ vào viện 3 hôm chưa đẻ . Anh tạt về nhà . Mấy thằng bạn qua chơi . Mưa .
- thịt chó đê ...
Anh vẫy con Vàng đến gần , nó ngoe nguẩy đuôi mừng rỡ . Bốp ! Mắt con vàng trân trối nhìn anh . Đuôi mắt có một nốt ruồi ...
Chiều Vợ gọi " em đang lên giường đẻ " .Anh tức tốc chạy vào .
Ca đẻ khó . Bác sĩ lắc đầu " chỉ cứu được mẹ " . Anh vào phòng xác . Lật tấm drap trắng nhín hài nhi bé bỏng lần đầu và cũng là lần cuối . Mắt nó mở to ..đuôi mắt có một nốt ruồi ....
Osin
Chị thuê nó sau khi sinh thằng cu thứ 2 . Con bé ngày mới vào gầy gò hom hem nhưng đảm việc . Lau nhà cửa , trông em , nấu nướng ..chẳng chê nó được việc gì .
Năm nay thằng ku lên ba , vài hôm nữa là đi trẻ . ..
Nuôi thêm một miệng ăn bây giờ không có khó khăn gì , nhưng nuôi để làm gì ? Chị đắn đo về việc cho con bé nghỉ việc .Hai hôm nay lần lữa định nói mà không biết lựa lời sao cho phải . Dù sao nó cũng như một thành viên gia đình này rồi . Cứ nghĩ đến thằng ku và nó quấn quýt là chị lại ngần ngại . Con bé hình như đoán được suy nghĩ của chị , chiều tối nó bỏ cơm , ngồi ôm thằng ku , nước mắt ngân ngấn .
Trưa , chị đi làm về , trên bàn có miếng giấy , nét chữ nguệch ngoạc :
" cháu về quê cô ạ , cháu xin lỗi đã không chào cô . Cháu nhờ cô dùng tiền lương tháng này của cháu mua cho em một món quà . Cô đừng lo cho cháu , cháu đã có tính toán rồi , cháu chào cô ! ... "
Chiều thằng bé đi học về , dáo dác quanh nhà tìm ... Chị khóc , vội bế con ra bến xe mua vé về một miền quê nghèo ...
Nó
Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa .
Nó về ở với Nội . Nội già . Nó làm tất cả . Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi ! Có người hỏi : "Mày có buồn không ??" . Nó im lặng nhìn xa xăm .....
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn nhiều . Nội nhìn nó ngạc nhiên . Nó ngậm ngùi : "Con còn có Nội - nó chẳng còn ai ..... !!" .....
Tính Cách
Nguyễn Thị Hoài Thanh
Mẹ tôi buôn bán, chai lì trước cán cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà hồn nhiên " ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi ...
- Còn sách ông chưa viết ra đã hoá đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi hớn hoá phốc ra chặn đường con bé bán trứng vịt lộn.
- mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất cũng gặp tao- Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cái mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi ...
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút khăn mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch " Cô bé nghèo bán trứng bị xiếc nợ ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
Niềm Vui Của Mẹ
Mẹ thích làm cô giáo. Nó hứa sẽ làm cô giáo. Mẹ mĩm cười.
Mẹ bị đau bao tử. Nó hứa sẽ làm bác sĩ. Mẹ mĩm cười.
Mẹ làm việc cực khổ. Nó hứa sẽ làm nhiều tiền cho mẹ đi tham quan thế giới. Mẹ mĩm cười.
Bây giờ Nó nghe con hứa mỗi ngày. Nó tự hỏi "Nó đã làm gì cho mẹ?" ... Nó mĩm cười.
Vô tâm
Nguyễn Lưu Huỳnh
Ngày còn nhỏ, tôi thường được di - dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật dẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn mà lúc ấy cả hai người đều thích...
Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì - dượng. Người bạn gái đi cùng bỗng hỏi: " Ba mẹ anh thích gì? Sao anh không mua tặng họ? ".
Tôi chợt giật mình. Tôi có vô tâm lắm không khi mà tôi cũng chẳng biết được ba mẹ tôi thích điều gì nhất!
Tuổi thơ
Ngọc Chi
Thằng Nhân vừa về đến nhà, chưa kịp rửa mặt mũi tay chân liền sà vào lòng bà nội.
- Con đi thăm chị có vui không? Bà hỏi.
Thằng bé mặt buồn xo, phụng phịu:
- Chị Hiếu nói thương con, nhớ con. Vậy mà xin một cái áo mới để "tụ" trường mặc đi học chỉ cũng hổng cho. Nhà chỉ ở treo áo nhiều ơi là nhiều, đủ màu xanh đỏ tím vàng, đẹp ơi là đẹp...
Bà ái ngại nhìn cháu mà nước mắt ứa ra. Tội nghiệp con bé Hiếu của bà... Mười mấy tuổi đầu đã phải đi làm thuê cho người ta, mấy tháng rồi không dám về thăm nhà vì sợ hụt tiền đóng học phí cho em.
T
Như mọi lần, hai mẹ con chị vừa ăn cơm vừa xem tivi. Chị vô ý đánh rơi muỗng, cơm văng tung toé. Thằng bé nhanh nhẫu đứng dậy:
- Má làm rớt muỗng à? Tại má cầm lâu mỏi tay đó mà! Để con lấy khăn lau, chớ hổng sao đâu.
Chị sững người nhìn theo cái dáng lon ton của thằng bé.
Mới hôm qua chị đã nổi giận khi con mình vô ý đánh đổ thức ăn! Chao ôi! Lẽ ra tấm lòng độ lượng này phải là của người lớn chúng ta.
Dấu chấm hỏi
Nguyễn Hoàng Lược
Chiều nắng nhạt. Công viên vắng lặng. Một cô gái mặc áo dài trắng ôm cặp ngồi khuất sau gốc cây. Trên chiếc ghế đá cách cô gái không xa có một cậu bé ăn mặc rách rưới đang thiu thiu ngủ. Một thanh niên đi tới ngồi xuống chiếc ghế đá: "Dậy! Đi chỗ khác ngủ, mau lên!". Giật mình choàng tỉnh cậu bé ngơ ngác hỏi: "Chú bảo gì ạ ?" Anh thanh niên gắt: "Tao bảo mày đi ra chỗ khác ngủ".
Ngồi sau gốc cây, cô gái vô tình được thấy hết câu chuyện. Cô lẳng lặng xách cặp ra về, bỏ quên một nụ hồng trắng và mảnh giấy nhỏ có những dòng chữ mà cô đã thuộc lòng: "Bé con! Anh đoạt giải ba trong cuộc thi đơn ca của trường với bài hát "Dấu chấm hỏi". Chiều nay, anh chờ em trên ghế đá cuối công viên. Sẽ có quà tặng em!". Những tia nắng cuối chiều vỡ oà trên mảnh giấy.
Thằng bé bị đuổi đi về phía gốc cây. Nó nằm xuống cỏ và lại ngủ ngon lành. Nắng xuyên qua kẽ lá rắc lên người thằng bé những đồng tiền vàng lấp lánh. Anh thanh niên bồn chồn đi đi lại lại. Trên tay anh ta, chiếc hộp xinh xắn xanh biếc màu hy vọng. Đột nhiên, anh ta thảng thốt dừng lại nhìn một dấu chấm hỏi nằm còng queo trên thảm cỏ xanh. Đứng lặng hồi lâu, anh ta mới nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xanh biếc xuống trước mặt thằng bé rồi ra về.
Trong chiếc hộp xanh, một con búp bê nhỏ đang... khóc.
Tóc sâu
Song Khê
Sáu tuổi. Tôi vọc tay trong vườn tóc ngoại, reo vang: "Con tìm được sợi trắng rồi!".
Mười tuổi. Tôi cột - mở mãi búi tóc của ngoại, phụng phịu: "Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia, bữa nay lại chui ra nữa!".
Mười lăm tuổi. Tôi vừa chạy ra cửa vừa nài nỉ: "Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ tóc sâu".
Mười tám tuổi. Tôi nhìn lên mái tóc ngoại trắng phơ, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp một điều ước.
Lít bia hơi
Trần Thảo
Tối, con đi làm về - trễ như mọi ngày. Hôm nay có khách nước ngoài đến ký hợp đồng và cơ quan tổ chức chiêu đãi. Đến nhà thấy hình như ba đang rất vui? Khác với mọi ngày, trong mâm cơm đạm bạc còn có bình bia hơi 1 lít. Ba nói: "Chiều nay có ông khách tốt bụng, trả tiền xe rồi còn cho thêm 5000 đồng, ba mua lít bia hơi để chiêu đãi mẹ con đây!".
Mẹ thì không biết uống. Còn con cầm ly bia nhấm môi nghe nghẹn đắng! Đã quen rồi với bạn bè, khách khứa lu bù, rượi bia cao cấp. Chưa bao giờ con nếm thử một chút bia hơi!
Ầu ơ…
tonnumychau
“Mẹ đi lấy chồng con ở với…cha”
Hình bóng mẹ đã chết trong ký ức, tôi vô tình không thấy thời gian hằn sâu nỗi khắc khổ trên trán cha.
Chiều nay con bật khóc, nhớ lời cha ru…
Con đi lấy chồng cha ở với ai !
Nghĩa tình
Nguyễn Quang Lâm
Bố bị tai biến mạch máu não, nằm liệt giường. Em phải xin nghỉ việc để về nhà phụ mẹ chăm sóc bố. Hơn năm sau, bố mất. Em lại phải đi làm xa kiếm tiền gởi về cho mẹ trả nợ nần, thuốc men. Mãi bươn chải vì chén cơm manh áo, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.
Anh hai giục mẹ bán nhà ra ở với ảnh, có dâu có cháu cho vui tuổi già.
Ngày về căn nhà ngày xưa đã đổi chủ, em chỉ còn biết khóc
Có một cô gái không may bị mù, quen biết 1 chàng trai, 2 người cùng yêu nhau,, đến một ngày cô gái nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy đc thế giới, em sẽ lấy anh.Rồi đến 1 ngày kia cô gái đc phẫu thuật mắt và cô đã nhìn thấy đc ánh sáng. Cháng trai hỏi: bây giờ em đã thấy đc cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ? Cô gái bị shock khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đi trong nước mắt và nói rằng: "Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé. vì đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em "